Can You Chip In?Dear Patron: Please don't scroll past this. The Internet Archive is a nonprofit fighting for universal access to quality information. We build and maintain all our own systems, but we don’t charge for access, sell user information, or run ads. Instead, we're powered by online donations averaging $15.58. We'd be deeply grateful if you'd join the one in a thousand users that support us financially. We understand that not everyone can donate right now, but if you can afford to contribute this Thursday, we promise it will be put to good use. Our resources are crucial for knowledge lovers everywhere—so if you find all these bits and bytes useful, please pitch in.
Viết một đoạn văn ngắn tả cảnh quê hương em
Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Nơi đây được biết đến với vẻ đẹp thơ mộng. Huế có nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Sông Hương mang vẻ đẹp thơ mộng. Cây cầu Trường Tiền vô cùng nổi tiếng. Con người Huế mang vẻ đẹp trầm tư, kín đáo. Ngoài ra, ẩm thực Huế cũng rất hấp dẫn. Em cảm thấy yêu quê hương của mình vô cùng.
Bến Tre là quê hương của em. Nơi đây là một tỉnh thuộc đồng bằng sông Cửu Long. Bến Tre được gọi là “Xứ sở dừa Việt Nam” với những rừng dừa rộng lớn. Không chỉ vậy, ở đây còn có rất nhiều miệt vườn luôn trĩu quả. Bến Tre còn là nơi hội tụ nhiều làng nghề thủ công truyền thống độc đáo, ví dụ như nghề làm kẹo dừa. Con người ở đây sống chân chất, hào sảng. Em rất yêu mến và tự hào về quê hương của mình.
Đà Nẵng là nơi em sinh ra và lớn lên. Thành phố là một trong những điểm đến du lịch nổi tiếng của Việt Nam.Thành phố có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Trong đó, em có thể kể đến bãi biển Mỹ Khê, Bà Nà Hills, công viên châu Á,... Thành phố còn có nhiều cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Hàn. Nhưng em thích nhất là cầu Rồng. Cây cầu có thể phun nước và lửa vào mỗi tối cuối tuần. Ẩm thực của Đà Nẵng cũng rất hấp dẫn. Con người ở đây cũng rất chan hòa, thân thiện. Em rất yêu mến và tự hào về quê hương của mình.
Quê em là một huyện của ngoại thành Hà Nội. Nơi đây không đông đúc như khu vực trung tâm thủ đô. Mà nó là một vùng quê yên bình. Nơi đây có những cánh đồng lúa mênh mông. Và con sông hiền hòa quanh năm bồi đắp phù sa cho đồng ruộng. Mỗi chiều đi học về, em lại cùng các bạn ra con đê ở đầu làng. Chúng em chơi thả diều, ô ăn quan, trốn tìm. Các bác nông dân đang làm việc hăng say dưới cánh đồng. Cuộc sống ngày càng trở nên hiện đại. Nhưng quê hương em vẫn giữ được vẻ đẹp bình dị. Em yêu quê hương của mình biết bao!
Quê hương của em là thành phố Nha Trang. Nơi đây rất rộng lớn và đẹp đẽ. Thành phố còn có nhiều địa điểm du lịch. Nhưng nổi tiếng nhất là bãi biển Nha Trang. Nước biển trong xanh, tươi mát. Bãi cát vàng trải dài trong ánh nắng. Những hàng dừa xanh tươi. Nha Trang thu hút rất nhiều khách du lịch. Em mong muốn quê hương của mình ngày càng phát triển.
Thành phố Hà Nội là quê hương của em. Nơi đây là thủ đô của nước Việt Nam. Diện tích của thành phố rất rộng lớn. Ở khu vực trung tâm, nhiều tòa nhà cao tầng được xây dựng. Đường phố luôn đông đúc. Hai bên đường, các cửa hàng có nhiều người mua bán. Hà Nội còn có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng như hồ Gươm, chùa Một Cột, phố cổ Hà Nội. Ngoài ra, thành phố cũng có nhiều món ăn ngon. Em rất tự hào về quê hương của mình.
Quê hương nằm ở ngoại thành của thủ đô Hà Nội. Mỗi lần về thăm quê, em đều cảm thấy vô cùng thích thú. Bởi hình ảnh cánh đồng lúa rộng mênh mông. Trên con đê đầu làng, từng đàn trâu thung thăng gặm cỏ. Phía xa xa, ông mặt trời mọc rồi lặn sau lũy tre xanh. Nhưng quê hương của em cũng ngày càng hiện đại hơn. Nhiều căn nhà to lớn, rộng rãi mọc lên. Những con đường cũng được xây dựng khang trang hơn. Những phương tiện giao thông cũng đi lại tấp nập hơn. Em cảm thấy rất tự hào về quê hương của mình.
Hè đến, em lại được về thăm quê. Quê em là một vùng ven biển. Bãi biển Sầm Sơn nổi tiếng thu hút rất nhiều khách du lịch. Vào mỗi buổi chiều, em cùng với các anh chị ra biển chơi. Bờ biển mới rộng lớn làm sao. Gần bờ biển, nhiều nhà hàng, khách sạn, quán ăn… mọc lên san sát nhau. Xe cộ đi lại tập nấp, phố xá đông đúc khách du lịch. Quê hương em đang ngày càng phát triển hơn. Em cảm thấy rất vui vì điều đó.
Mỗi lần nghe người ta nhắc về hai từ thủ đô Hà Nội, lòng em lại thấy xao xuyến lạ. Bởi đây là thành phố mà em yêu nhất. Ban ngày, Hà Nội tấp nập lắm. Những dòng xe nối tiếp nhau trên đường như con sông đang chảy dài vô tận. Những hàng cây hoa sữa, xà cừ, bằng lăng… xanh mát, lặng yên canh giữ đường phố. Tối đến, Hà Nội chìm ngập trong ánh sáng lấp láp của đèn đêm. Người dân Hà Nội thanh lịch, thân thiện. Quê hương Hà Nội của em đẹp biết nhường nào!
Quê hương em mới tươi đẹp làm sao! Những con đường làng quanh co trải dài tít tắp. Hai bên đường là những lũy tre xanh rì rào trong gió. Con đường đất trải dài đến vô tận. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở quê hương em đều có những vẻ đẹp rất riêng. Xuân về quê em như thay áo mới, màu sắc của chồi non của hoa màu bung nở rực rỡ làm lên một vùng đất trời tràn ngập sức sống. Những ngày hè, tiếng ve kêu râm ran trên vòm cây xanh lá. Cây đa nơi đầu đình là nơi đông người tập trung nhất. Nào trẻ con, người già, tiếng cười đùa rôm rả vang vọng khắp không gian làng quê, những bóng cây xanh như mở ra một khoảng trời xanh mát mới, không còn cái nóng như thiêu đốt của nắng hạ mà chỉ còn những cơn gió, những câu chuyện trò của trẻ nhỏ, người già. Chiều chiều, trên những cánh đồng lúa vàng là những đàn cò bay lả bay la. Những cơn gió hè mang theo hương đồng cỏ nội bay đi khắp con đường làng. Hương lúa mới quyện vào mùi đất đai như một dấu ấn tuyệt vời nhất mà em chẳng thể nào quên nơi quê hương mình. Thu sang, lá vàng lại làm cho bức tranh quê thêm bao phần thơ mộng, khung cảnh ấy gợi lên những rung động, những hoài niệm thân quen. Đông về, không gian yên lặng và chỉ còn tiếng rít của những cơn gió buốt lạnh. Cây cối khi ấy gầy gò và yếu ớt nhưng vùng đất ấy vẫn âm thầm cố gắng nuôi trong mình dòng chảy tràn trề nhựa sống để rồi khi xuân sang lại thêm phần rực rỡ, sáng tươi. Quê hương! Hai tiếng gọi ấy thật thân thương và gần gũi. Mảnh đất ven bờ sông Hồng được nhận biết bao phù sa, làm lên vùng quê trù phú và màu mỡ, đẹp đẽ đến như vậy. Ôi, em yêu biết mấy quê hương tươi đẹp của mình!
Mỗi dịp nghỉ hè, em thường về thăm quê. Nơi đây là một vùng quê xinh đẹp và yên bình. Thời tiết ngày hè rất nóng bức. Ông mặt trời thức dậy từ sớm để đánh thức mọi vật. Phía xa, cánh đồng lúa rộng mênh mông. Những bông lúa chín nặng trĩu, vàng ươm. Các bác nông dân đang làm việc hăng say. Trên con đê đầu làng, đàn trâu đang thung thăng gặm cỏ. Những con diều bay cao trong gió. Thỉnh thoảng, trong làng lại vang lên tiếng gà gáy. Dòng sông hiền hòa chảy qua làng, bồi đắp phù sa màu mỡ cho ruộng đồng. Quê hương của em mới đẹp làm sao!
Đà Nẵng là quê hương của em. Thành phố nổi tiếng với những điểm đến du lịch hấp dẫn. Nơi đây có nhiều tòa nhà cao tầng hiện đại. Các con đường luôn tấp nập xe cộ. Ở Đà Nẵng còn có cây Cầu Rồng nổi tiếng. Và những bãi biển trong xanh, tươi mát. Rất nhiều khách du lịch đến thăm đều cảm thấy yêu thích nơi này. Con người Đà Nẵng nhiệt tình và hiếu khách. Em rất tự hào về quê hương của mình.
Em sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng. Nơi đây là quê hương của em. Đà Nẵng là một thành phố du lịch. Nhiều nhà hàng, khách sạn được xây dựng. Những con đường rộng lớn, hiện đại. Mỹ Khê là một trong những bãi biển đẹp nhất hành tinh. Thành phố còn có nhiều cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Hàn. Nhưng em thích nhất là cầu Rồng. Cây cầu có thể phun nước và lửa vào mỗi tối cuối tuần. Ẩm thực của Đà Nẵng cũng rất hấp dẫn. Con người sống chan hòa, thân thiện. Em cảm thấy tự hào và yêu mến về quê hương của mình.
Em đang sống ở Kiên Giang. Nơi đây cũng là quê hương của em. Kiên Giang là một tỉnh thuộc khu vực Đồng bằng sông Cửu Long. Cuộc sống của con người gắn bó với sông nước. Người dân có tính cách hào sảng, thật thà. Em rất tự hào và yêu thích quê hương của mình.
Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh Nghệ An. Nơi đây cũng là quê hương của tôi. Nghệ An là một tỉnh ven biển. Diện tích của tỉnh khá rộng lớn. Khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ. Người dân sống đông đúc. Ở đây có điểm du lịch nổi tiếng là bãi biển Cửa Lò. Nghệ An có bề dày lịch sử văn hóa và truyền thống cách mạng. Nơi đây chính là quê hương của Bác Hồ kính yêu. Tôi rất tự hào về quê hương của mình.
Quê hương em là một làng chài nhỏ ven biển miền Trung với những bãi cát trắng nghiêng nghiêng đón sóng biển. Quanh năm, sóng biển vỗ rì rào, làm nhẵn thín những gò đá nhấp nhô sát mép nước. Mờ sáng, thuyền đi lưới cá về cập bãi. Dân chài đem cá lên chợ bán. Làng em có ngót hai trăm nóc nhà, có mái nhà khuất sau rặng dừa, bãi dương rì rào gió thổi. Đường làng cũng được tráng bê tông nhưng cũng có đoạn còn nguyên đường mang cát biển. Trẻ con trong làng đến lớp học gần đó, ở ngay giữa xóm chài. Lẫn trong tiếng sóng biển là giọng đọc bài của đám trẻ, giọng giảng bài của cô giáo. Vào ngày hội làng và tạ lễ cá ông, lớp học thường được nghỉ và được biến thành nơi dân làng tụ họp. Làng em tuy nghèo khó nhưng em vẫn yêu làng tha thiết. Mai này đi học xa quê, em sẽ mang theo trong tim mình tiếng sóng biển và làn gió mát của bãi dương bốn mùa lộng gió. Em yêu sao làng biển quê em.
Lệ Thủy, đó chính là tên gọi của quê hương em, một vùng chiêm trũng nằm trên dải đất hẹp ven biển miền Trung, đẹp và trù phú lắm. Vào vụ mùa đông xuân, chim én bay về đây nhiều vô kể, có những thửa ruộng cùng một lúc có đến hàng trăm con én chao liệng trên tấm thảm nhung xanh. Dọc những bờ ruộng, cò trắng đứng thành hàng, im phăng phắc. Nhưng chỉ cần nghe tiếng động nào đó như tiếng khua đuổi cá của dân chài lưới thì những chấm trắng ấy vội bốc mình lên không trung, dang rộng hai cánh, trôi thành từng đàn về tận tít trời xa... Đứng ở giữa cánh đồng vào thời điểm lúa đang thì con gái, mới thưởng thức được vẻ đẹp rất nên thơ của cánh đồng. Đẹp nhất là ngắm nhìn những đợt sóng lúa đuổi nhau vội vàng, nhấp nhô lên xuống, giống hệt như một tấm thảm nhung xanh mà ai đó đang tung lên hạ xuống. Người làng em đi xa, mỗi lần về quê, không ai không dừng lại để ngắm đồng lúa quê mình, để tìm lại ở đây những kỉ niệm của một thời thơ ấu: đẹp, hồn nhiên và ấm áp hương đồng.
Em sinh ra và lớn lên trên quê ngoại, đó là huyện Thạch Thành, Thanh Hóa. Đó là một vùng trung du đồi núi trập trùng. Dải đất này luôn nhuộm mới những sắc màu của cuộc sống thanh bình đang từng ngày thay da đổi thịt. Giữa cánh đồng là tỉnh lộ nối từ quốc lộ 1A đến thị trấn Kim Tân, trung tâm của huyện Thạch Thành. Những chiếc xe bò đang chở phân ra đồng bón cho lúa, lăn đều trên mặt đường nhựa. Nắng đã lên cao, vậy mà em vẫn tần ngần ngắm mãi “dải lụa xanh” này không biết chán. Mai đây, khi mùa gặt đến, cả cánh đồng sẽ vàng rực lên và rộn rã tiếng nói, tiếng cười của những người nông dân đi thu hoạch lúa. Còn bây giờ, cánh đồng đang nhuộm một màu xanh, màu xanh của niềm hy vọng, chắc chắn sẽ báo hiệu một mùa gặt bội thu.
Quê hương tôi không đẹp nên thơ nhưng cũng đủ để tự hào mà nói rằng được thả diều mỗi chiều trên đê quả là tuyệt. Những tia nắng cuối cùng trong ngày còn sót lại cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi kéo nhau ra bãi cát chân đê chơi. Từng làn gió mát phả trong không khí đưa những chiếc diều bay xa và bay cao. Nó gửi gắm ước mơ về một tương lai tươi đẹp của bọn trẻ thôn quê. Thêm vào đó, con sông Hồng quanh năm mải miết chảy bồi đắp phù sa cho hai hàng cây tỏa bóng soi mình xuống mặt nước khiến cảnh vật trở nên hữu tình. Đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt, ánh hồng đang dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ kỳ. Chao ôi! Một ngày sôi động, ồn ã đã kết thúc để nhường chỗ cho một đêm yên ả.
“Đường vô xứ Nghệ quanh quanhNon xanh nước biếc như tranh họa đồ”
Câu ca dao đó nói đến cảnh đẹp của xứ Nghệ và đó cũng chính là quê hương em. Quê em có dòng sông Lam hiền hòa, nước trôi lững lờ. Hai bên bờ sông là những xóm làng trù phú với những bãi ngô xanh mướt. Phía xa xa là núi Hồng Lĩnh như bức tường thành bảo vệ dân làng. Quê em không có những ngôi nhà khang trang mà chỉ có những ngôi nhà ngói đỏ nằm xem giữa những vườn cây tươi tốt. Tuy cuộc sống còn lam lũ và khó khăn nhưng người dân ở đây đều hiền lành, dễ mến. Vào kỳ nghỉ hè, em thường được mẹ đưa đến bờ đê chơi vào buổi chiều vì phong cảnh ở đây rất đẹp. Em rất yêu quê hương của mình.
Một buổi sáng, bà ngoại đưa em ra đồng nhặt cỏ cùng với dì. Bước chân ngắn của em cứ líu ríu níu váy bà để lên cho được con đê cao. Lần đầu tiên, em đứng trên đê làng. Cả một cánh đồng bát ngát trải dài những lượn sóng xanh rập rờn đến những dãy núi xa vời. Những cánh cò đang lả cánh như những con diều trắng chấp chới bay về phía mặt trời. Phương Đông sáng hồng lên, những đám mây ngũ sắc cho tôi một ấn tượng thần tiên. Ôi, con đê làng! Một buổi bình minh. Quê hương em thật tươi đẹp biết bao nhiêu.
Ôi! Sông nước quê hương đẹp làm sao. Sau một năm gặp lại, lần đầu tiên, em được nhìn cây cổ thụ già nơi các bạn nhỏ đang nô đùa và những tiếng vỗ tay hò reo giữa nơi yên tĩnh ở đồng quê. Không những thế, nơi đây đã thay đổi hơn trước, những tòa nhà cao tầng đã được xây nhiều hơn trước hòa với con đường đã được tráng một lớp nhựa dày. Tiếp sau đó, em còn được thưởng thức các món đặc sản ở quê em trông nó ngon tuyệt. Tuy những ngày về quê không được bao lâu nhưng nó là những kỷ niệm rất có ý nghĩa mà em không thể nào quên được, vì ở đây em còn được ở gần bà nội, ngắm cảnh đồng quê thanh bình yên ả.
Quê hương em đẹp biết bao, nơi đây có đồng lúa chín vàng, những cánh cò trắng là là bay. Các cô bác nông dân chăm chỉ làm việc quanh năm suốt tháng. Những đứa trẻ mục đồng thổi sáo trên lưng trâu. Dòng sông thơ mộng chảy quanh. Em đứng trên con đê rồi cất tiếng gọi to: “Quê hương ơi! Quê hương ơi!”. Em yêu biết bao quê hương của mình.
Con sông quê em cũng uốn lượn như một con rồng. Nó mang hương vị mặn mòi của vùng quê em, vùng quê có di tích lịch sử (đền thờ Tiên La), vùng quê địa linh nhân kiệt. Chính cài hương vị ấy đã gắn bó với em đến từng thớ thịt. Tuy con sông không rộng lắm nhưng nó rất dài. Buổi sáng khi ông mặt trời nhô lên thì dòng sông mặc chiếc áo lụa đào tha thướt, trưa về chiếc áo lụa đào ấy được thay bằng chiếc áo xanh biếc mới may, chiều về chiếc áo lại được dát vàng long lanh. Đêm đến, sông mặc chiếc áo đen cài một vầng trăng vào giữa ngực và những ngôi sao được gắn vào dải áo như những dải kim cương. Nước sông như dòng sữa ngọt tưới tiêu cho đồng ruộng, dòng nước mát luôn dang tay đón chúng em tắm mát, bơi lội nô đùa trong những ngày hè oi bức. Con sông đã trở thành một phần máu thịt của quê hương em. Con sông đã chứng kiến bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chúng em. Rồi mai ngày em sẽ lớn khôn, nhưng rồi có đi đâu xa chân trời góc biển em vẫn nhớ về quê em, những kỉ niệm với dòng sông sẽ vẫn còn mãi trong em.
Đầu xuân vừa rồi cả nhà em về quê ngoại ở Bắc Kạn. Phong cảnh nơi đây đẹp lắm. Núi liền núi dang tay chơi trò rồng rắn. Núi chạy dọc theo hai bên đường. Những ngôi nhà sàn nhấp nhô dưới chân núi. Đàn bò dung dăng gặm cỏ vàng cả sườn đồi. Những vườn cam hoa nở trắng xóa. Những vườn đào hoa hồng rực trong nắng xuân. Những ô ruộng bậc thang đang chơi trò xếp hình khéo léo. Trên đường, em gặp bao nhiêu cô bác đi chợ xuân. Họ vui vẻ nói cười. Em thích nhất được đi chợ cùng mẹ. Chợ nhộn nhịp, náo nhiệt. Em được mua bao nhiêu là quà. Em còn được chơi ném còn cùng các bạn nhỏ nơi đây. Em bảo mẹ: “Mẹ ơi, năm sau, mẹ lại cho con về thăm ngoại mẹ nhé!”
Hè năm ngoái, em được về thăm quê nội. Sau khi xuống xe, ba đưa em đi trên cây cầu nhỏ rồi theo con đường đất vào làng. Hai bên đường, những đám ruộng lúa đang thì con gái nhấp nhô sóng gợn theo làn gió. Xa xa là gò Tú Lang, gò Dưa cao cao lô nhô đám trẻ mục đồng và đàn trâu bò đang được chăn thả. Trên đường làng, thỉnh thoảng có một chiếc xe bò hay một chuyến xe ngựa chạy lộc cộc. Đi hết đoạn đường băng qua cánh đồng, trước mắt em hiện ra những mái nhà ngói đỏ lấp ló sau lũy tre cao cong gọng vó. Nhà nội đây rồi. Mái nhà cổ kính, rêu phong ẩn trong hàng cau cao vút, toả hương thơm ngát. Giữa hàng râm bụt được cắt tỉa ngay ngắn, nhà nội rộng thoáng, ngoài sân đang phơi lúa vàng rực cả ngôi nhà. Bà con trong họ và bà con lối xóm đang xúm xít trong bếp gói bánh cúng giỗ. Tiếng chào, gọi hai bố con mới về ấm áp, đầy tình quê vang lên ríu rít, tất bật, vui như tiếng chim bay về tổ ấm. Quê em thật đẹp, mộc mạc và chân tình.
Em sinh ra và lớn lên ở Thành phố Hồ Chí Minh, thành phố lớn nhất nước. Thành phố của em nhộn nhịp đông vui bốn mùa. Phố xá có đèn và cửa kính sáng lóa, sang trọng. Nơi đây còn có nhiều công viên đẹp như công viên Hoàng Văn Thụ, công viên Tao Đàn, công viên Gia Định… Nhà hàng, trường học, chung cư mọc lên như nấm đế phục vụ cho đời sống của nhân dân. Đặc biệt, thành phố của em có nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ giỏi không những chữa bệnh cho nhân dân thành phố mà còn khám chữa bệnh cho nhân dân các tỉnh. Thành phố còn là cái nôi của ngành sản xuất hàng tiêu dùng của cả miền Đông Nam Bộ. Em rất tự hào về thành phố giàu và đẹp của em.
Đà Nẵng, thành phố nơi em đang sinh sống, quê hương của em. Nhà cửa ở đây mới đẹp làm sao, những ngôi nhà cao tầng nằm sát bên nhau, hầu như nhà nào cũng có cửa hàng bày bán rất nhiều mặt hàng. Cuộc sống ở đây thật là sôi động và náo nhiệt. Em thích nhất là khi tối đến cảnh về đêm ở đây rất đẹp, nhất là cầu sông Hàn và cầu Rồng. Những ánh đèn điện lấp lánh dưới dòng sông như hàng ngàn ngôi sao đủ màu sắc nhấp nháy. Cảnh đã đẹp mà con người ở nơi đây càng đẹp. Họ sống rất chân tình, luôn thương yêu giúp đỡ nhau. Em rất tự hào về thành phố Đà Nẵng của em.
Tháng trước, cả nhà em về thăm quê ngoại ở Hải Dương. Ai cũng bảo Hải Dương sao mà đẹp thế. Phong cảnh nơi đây thật hữu tình. Con đường quốc lộ thẳng tắp, với những hàng cây xanh mát, cắt tỉa gọn gàng. Đường chạy qua những khu phố sầm uất, hiện đại sang trọng đủ kiểu nhà khác nhau. Nhà máy mọc lên san sát hai bên đường. Xe ô băng những cánh đồng lúa xanh mát, những ruộng ổi bàn ngàn, quả ổi căng tròn lúc lỉu trên cành. Rồi xe vượt qua những quả đồi xanh um, những vườn cây hoa trái nhẫy nhược. Đây rồi, quê ngoại đây rồi. Đường làng trải bê tông thẳng tắp. Lá cờ đỏ sao vàng reo vui trên sân trường tiểu học. Bà con nơi đây nhộn nhịp nơi chợ chiều. Chợ bày la liệt bao nhiêu hàng. Tiếng nói cười râm ran. Em cảm thấy quê ngoại ở Hải Dương sao mà bình yên và lo ấm thật đấy.
Quê em là một vùng quê đẹp và trù phú. Nơi đây có cánh đồng lúa mênh mông. Vào mùa lúa chín, từng đợt sóng nhấp nhô như những đứa trẻ đang nô đùa với nhau. Vào mùa thu hoạch, xóm thôn rộn rịp với tiếng gọi nhau ra đồng, với tiếng máy tuốt lúa kêu xịch xịch. Hai bên đường là hai hàng cây tươi tốt. Nơi đây có dòng sông như dải lụa đào đang uốn lượn quanh xóm làng. Mùa hè gió đưa hương sen trải đều lên khắp xóm làng. Quê em có những ngôi nhà mái đỏ nằm xen giữa những vườn cây trĩu quả. Mỗi sáng về đây em đều dậy sớm để nhìn thấy ông mặt trời tỉnh dậy sau những những ngọn núi và mỉm cười với em. Còn về đêm, khi làng quê em chìm vào giấc ngủ, chỉ còn vầng trăng ở ngoài kia vẫn còn thao thức như canh gác trong đêm. Những khi về đây, em mới cảm nhận được sự vất vả, khó nhọc của người nông dân, suốt ngày hai sương một nắng trên cánh đồng tuy vậy họ vẫn vui vẻ với mọi người. Em mong mùa hè đến thật nhanh để em lại về đây để ngắm cảnh đẹp và hưởng những không khí tuyệt diệu ở đây.
Em sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng. Nơi đây nổi tiếng là một thành phố du lịch. Rất nhiều tòa nhà cao tầng được xây dựng. Những con đường rộng lớn, hiện đại. Ở đây có nhiều cảnh đẹp. Trong đó, Mỹ Khê được coi là bãi biển đẹp nhất hành tinh. Gần đó, núi Bà Nà thật hùng vĩ. Thành phố còn có nhiều cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Hàn. Nhưng em thích nhất là cầu Rồng. Cây cầu có thể phun nước và lửa vào mỗi tối cuối tuần. Ẩm thực của Đà Nẵng cũng rất hấp dẫn. Con người sống chan hòa, thân thiện. Em rất yêu mến và tự hào về quê hương của mình.
Quê hương của em là một vùng quê. Khung cảnh nơi đây rất thanh bình. Cánh đồng lúa chín vàng rộng mênh mông. Con sông hiền hòa quanh năm bồi đắp phù sa cho đồng ruộng. Trong làng, nhiều ngôi nhà cao tầng đã được xây dựng. Con đường làng được đổ bê tông phẳng lì. Cuộc sống đã trở nên hiện đại hơn. Nhưng quê hương vẫn mang nét đẹp. Em rất yêu quê hương của mình.
Em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Nơi đây là thủ đô của nước Việt Nam. Thành phố có rất nhiều tòa nhà cao tầng. Các con đường rộng lớn, hiện đại. Phương tiện giao thông đi lại tấp nập. Hai bên đường có rất nhiều nhà hàng, quán ăn. Nơi đây còn có rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng như hồ Gươm, chùa Một Cột, phố cổ Hà Nội. Người Hà Nội mang vẻ đẹp thanh lịch và rất hiếu khách. Em rất yêu quê hương của mình.