Tân Cổ Chuyện Tình Hàn Mặc Tử Karaoke

Tân Cổ Chuyện Tình Hàn Mặc Tử Karaoke

Thơ Tình Hàn Mặc Tử, Những Chuyện Tình ❤️️ Chùm Thơ Hay Nhất ✅ Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Nhất Của Hàn Mặc Tử Về Tình Yêu.

Những Chuyện Tình Và Người Yêu Của Hàn Mặc Tử

Nhắc đến Hàn Mặc Tử, người ta hay nghĩ đến chàng thi sĩ đa tài nhưng bạc mệnh. Ngoài ra những thông tin xung quanh chuyện tình nhà thơ Hàn Mặc Tử và tâm hồn lãng mạn, đa tình – cội nguồn cảm hứng thơ ca của ông cũng được nhiều người quan tâm.

Trong tình yêu lứa đôi, Hàn Mặc Tử chỉ biết yêu người, chứ chẳng hề đòi hỏi người ta có yêu mình không. Thậm chí nhiều mối tình chỉ đem lại sự cô đơn, nhưng thi sĩ vẫn yêu và vẫn viết những vần thơ cháy bỏng về tình yêu.

👉Mối tình đầu: Về mối tình đầu ít ai biết của Hàn Mặc Tử gắn liền với một cô gái Huế có cái tên rất mộc mạc: Trà. Cô là con gái út người cậu họ của Hàn Mặc Tử. Lần đầu gặp Trà, Hàn Mặc Tử ấp a ấp úng không biết xưng là gì vì Trà hơn tuổi. Họ xích lại gần nhau hơn nhờ nàng dịu dàng, tự nhiên bắt chuyện và hai người có cùng sở thích thơ văn, viết báo.

Mối tình với người đẹp tên Trà là mối tình yên lặng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của chàng thi sĩ này. Nếu như những mối tình sau này đều được “giải tỏa” bằng thơ thì với nàng Trà, Hàn Mặc Tử không làm nổi một câu thơ để tỏ tình, thành ra tình yêu của chàng thi sĩ đa tình càng thổn thức.

Cho đến một ngày, một người chị họ đột ngột vào thăm nhà chàng, kể lể về đám cưới của Trà và bày tỏ nỗi tiếc nuối vì Trà rất dễ thương, thùy mị và ưng Hàn Mặc Tử nhưng chàng đã không “nói một tiếng”. Vậy là mối tình đầu tan vỡ trong lặng lẽ, để lại những hối hận, tiếc thương.

👉Mối tình thứ hai: Mối tình trong sáng và được nhắc đến nhiều nhất của Hàn Mặc Tử lại là người con gái Huế có cái tên rất đẹp: Hoàng Cúc.

Năm 1933, khi đang làm việc tại Quy Nhơn, Bình Định, Hàn Mặc Tử đã có dịp quen biết với Hoàng Cúc – một cô gái gốc Huế, qua một người em con chú con bác của nàng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hàn Mặc Tử đã đem lòng yêu cô gái có tâm hồn văn chương giống mình. Chàng từng sáng tác bài thơ “Hồn cúc” để bày tỏ tình yêu của mình với nàng.

Tuy nhiên, vốn là một cô gái kín đáo nên bề ngoài, Hoàng Cúc với Hàn Mặc Tử như hai phương trời xa lạ. Tình yêu của chàng trai đa tình cứ thế âm thầm lặng lẽ trôi qua mà không được đáp lại.

Sau nhiều lần vào Sài Gòn rồi trở lại mảnh đất Quy Nhơn, tình yêu ấy không hề phai nhạt mà càng nồng nàn hơn xưa. Chỉ có điều nó là thứ tình yêu đơn phương từ phía Hàn Mặc Tử. Để rồi, khi Hoàng Cúc theo cha về Vĩ Dạ ẩn cư làm tu sĩ, Hàn Mặc Tử đã coi nàng như đã đi lấy chồng và ôm nỗi đau tuyệt vọng vì tình yêu tan vỡ.

Khi biết Hàn Mặc Tử mắc bệnh nan y, Hoàng Cúc đã gửi cho Hàn Mặc Tử một bức ảnh phong cảnh có mây, nước, có chiếc đò ngang và cô gái chèo đò. Đó chính là cội nguồn cảm hứng của bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ nổi tiếng. Mối tình với cô gái Huế đẹp, trong sáng nhưng đượm buồn đã khép lại trong cuộc đời chàng thi sĩ đa tình như thế.

👉Mối tình thứ ba: Mối tình da diết nhất trong cuộc đời chàng thi sĩ đa tình gắn liền với cái tên Mộng Cầm (quê ở Phan Thiết, Bình Thuận). Từ một người hâm mộ tài năng của Hàn Mặc Tử, giữa hai người đã nảy sinh tình cảm qua các bức thư bàn chuyện thơ văn. Khi vào Sài Gòn làm báo, Hàn Mặc Tử cũng nhiều lần bắt xe về Phan Thiết gặp Mộng Cầm.

Nếu các mối tình trước của Hàn Mặc Tử là tình yêu đơn phương không được đáp lại thì lần này, Mộng Cầm đã chủ động bày tỏ tình cảm và nguyện làm người “nâng khăn sửa túi” cho Hàn Mặc Tử. Hai người đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc và tràn đầy hy vọng.

Tuy nhiên chính Mộng Cầm đã gieo rắc vào lòng người thi sĩ này nỗi đau khôn nguôi khi quyết định lấy chồng giữa lúc ông lâm bệnh nặng. Nỗi đau về thể xác lẫn nỗi tuyệt vọng vì bị phụ tình đã khiến Hàn Mặc Tử rơi vào tâm trạng uất hận.

👉Mối tình thứ tư: Chính trong lúc đau đớn, tuyệt vọng nhất, bóng hồng tiếp theo đã bước vào cuộc đời ông, nàng tên Mai Đình, người ta gọi ấy là “tình văn chương”. Hai người quen nhau qua một người bạn văn của Hàn Mặc Tử. Năm 1937, Mai Đình đã chủ động đến Quy Nhơn tìm gặp người trong mộng.

Lúc ấy, Hàn Mặc Tử rất mặc cảm vì đang mang bệnh nặng nên không chịu gặp mặt. Nhưng càng như thế, Mai Đình càng thương xót hơn, nàng nói muốn chia sẻ bớt nỗi đau khổ của thi sĩ đa tình. Cảm kích trước tấm chân tình của người con gái này, song Hàn Mặc Tử vẫn cho rằng chuyện tình của họ sẽ chẳng có kết quả gì. Về sau, chứng kiến sự hy sinh và tình yêu lớn lao của Mai Tình, Hàn Mặc Tử mới đáp lại tình cảm của nàng.

Mai Đình đã ở bên Hàn Mặc Tử ngay cả lúc bệnh phong đã tàn tạ cả thể xác và tinh thần của chàng. Mai Đình luôn là người an ủi, động viên chàng thi sĩ khi anh bị xa lánh, hắt hủi. Tuy nhiên, tình yêu ấy cuối cùng vẫn không chiến thắng nổi một “thế lực” thứ 3 – ấy là sự cưỡng ép của bố mẹ Mai Đình, ép nàng đi lấy chồng.

👉Mối tình thứ năm: Mối tình thoáng qua khác trong cuộc đời Hàn Mặc Tử là Ngọc Sương. Ngọc Sương là chị ruột của Bích Khê – một người bạn văn của thi sĩ. Trong những ngày tháng đau đớn vì bệnh tật và tuyệt vọng vì tình yêu dang dở, sự xuất hiện của Ngọc Sương như một niềm an ủi lớn đối với Hàn Mặc Tử, nhưng tình yêu này chỉ như “gió thoảng mây bay”.

Ngoài ra Hàn Mặc Tử còn có một mối tình trong mộng với giai nhân có cái tên đẹp và ấn tượng Thương Thương cũng là một mối tình khác trong cuộc đời Hàn Mặc Tử. Người ta kể rằng, trong những ngày nằm trong túp lều bên bờ biển, Hàn Mặc Tử đã nhận được một bức thư đề tên người gửi là Thương Thương.

Bức thư bày tỏ tấm lòng của một nữ sinh xứ Huế với hồn thơ và cuộc đời bất hạnh của ông. Chàng đã đem lòng say đắm người trong mộng, đặt cho nàng biệt danh Người lụa bến Sông Hương. Tuy hai người không gặp mặt nhưng tình yêu đó đã chắp cánh cho những vở kịch thơ ngọt ngào như Duyên kỳ ngộ, Quần tiên hội…

Cập nhật thông tin về🌿Thơ Hàn Mặc Tử 🌿 Tiểu Sử Tác Giả, Tác Phẩm

Những Bài Thơ Tình Hàn Mặc Tử Nổi Tiếng

Thơ tình Hàn Mặc Tử là hiện thân của một tình yêu lạ lùng trên giải đất mà chúng ta đang sống. Thơ tình của ông luôn thoát ra ngoài cõi biết của chúng ta, của những kẻ chưa bao giờ đạt tới trạm cuối của cuộc đời. Hãy cùng đọc ngay những bài thơ tình Hàn Mặc Tử nổi tiếng dưới đây để hiểu chi tiết nhé!

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.Vườn ai mướt quá, xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây,Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,Áo em trắng quá nhìn không ra…Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,Ai biết tình ai có đậm đà?

Gió xuân đi khỏi bao giờ,Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng.Hỏi mình, mình có nhớ nhung,Bao la non nước một vùng nước non.Quen nhau từ thuở đào non,Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi!Hương thơm bay mất đi rồi,Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương.Chiêm bao thấy mặt chán chường,Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu!Sao trong giai tiết mà sầu,Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho?

Mở miệng không ra, những nghẹn ngào,Tương tư sầu ấy cực làm sao!Nghe chim anh võ kêu buồn đáp,Thấy bóng đông quân tới biếng chào.Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng…Ngồi thừ trước án để chiêm bao.Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,Lẩm bẩm: “Em ơi, khổ thế nào”!

KHÁM PHÁ 👉 Thơ Hàn Mặc Tử Viết Cho Mộng Cầm

Ta ném mình đi theo gió trăng:Lòng ta tản khắp bốn phương trời.Cửu trùng là chốn xa xôi lạ,Chim én làm sao bay đến nơi?

Chiếc tàu chở cả một đêm trăng,Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng.Muôn sợi hương trầm bay bối rối,Muôn vàn thần thánh sống cao sang.

Giây phút, ôi chao! Nguồn cực lạc,Tình tôi ghen hết thú vô biên.Ai cho châu báu, cho thinh sắc,Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.

Đêm ấy lại đêm thức với trăngMưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng HằngCô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽĐêm rất riêng mình – Một cõi quên!

Tôi trả cho tôi những ngại ngầnTrả người – đây nhé những phân vânCõi riêng lặng lẽ gài then kínNgoài ấy người vui với bụi trần.

Cơn gió lập đông buốt lạnh lùngTứ bề gom lại một cõi khôngLặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khócHiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.

Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ…Ðời anh lưu lạc tự bao giờ?Ði, đi,… đi mãi nơi vô định,Tìm cái phi thường cái ước mơ…

Ở chốn xa xôi em có hay,Nắng mưa đã trải biết bao ngày,Nụ cười ý nhị như mai mỉa,Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay…

Trên đường gió bụi anh lang thang,Bụng đói như cào, lạnh khớp răng,Không có nhà ai cho nghỉ bước,Vì anh là kẻ chẳng giàu sang.

Ðêm đêm anh ngủ túp lều tranh,Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành,Ðến sáng hôm sau, anh cất bướcRa đi với cái mộng chưa thành…

Mà anh hay em trong tim đều rạn,Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ!Bây giờ đây quấn quít, hiện bây giờChỉ biết có đôi ta là đang sống,Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng;Cố làm lơ không biết đến thời gian,Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn,Đến những tình duyên chung quanh thất vọng;– Nhiều hành tinh tan vì đã lỏng.Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa?

Lúc ấy sóng triều rền rĩ chưa bưa.Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết,Cứ sảng sốt, tê mê và rủ liệt,Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đangVỡ toang ra từng mảnh, cả không gian,Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa,Đều trộn trạo, điều hoà và xí xoá,Thành hư không như tình ái đôi ta…

Một lời hứa anh chỉ mong có thế,Để cho lòng tin tưởng ở ngày mai.Một lời hứa ban cho người góc bể,Là một nguồn sống mãi tiếc chi ai?

Anh chỉ thẹn không còn son trẻ nữa,Để cho tình âu yếm mặn nồng hơn.Và chỉ sợ đời em còn măng sữa,Một ngày kia trĩu nặng nuốt căm hờn.

Nhưng tội nghiệp, trên trời đôi nhạn lạc,Cứ yêu nhau đừng tưởng đến ngày mai.Dẫu có lúc em mơ vui thú khác,Anh cũng mừng đã được em yêu rồi.